Bắp cải xanh

Bắp cải xanh
Xanh mát mắt
Lá cải sắp
Sắp vòng tròn
Búp cải non
Nằm ngủ giữa




Ong và bướm

Con bướm trắng
Lượn vườn hồng
Gặp con ong
Đang bay vội
Bướm liền gọi
Rủ đi chơi
Ong trả lời
"Tôi còn bận
Mẹ tôi dặn:
Việc chưa xong
Đi chơi rong
Mẹ không thích".






Búp măng non

Bé đã bao giờ mhìn thấy tre chưa? Cây tre mọc thẳng, dáng cao cao, lá nhòn nhọn, trông rất đẹp. Bất kể trời gió lớn mưa to, tre vẫn thẳng vút, không bao giờ ngả nghiêng.
Từ dưới gốc, tre mẹ sinh ra rất nhiều tre con. Tre con ngủ say dưới lòng đất, người ta thường gọi chú là măng
 
 
 
Một ngày kia, ông Thiên Lôi trên trời gõ chiếc trống lớn "Thì thùng! Thì thùng! Đì đùng! Đì đùng!" làm cho đám măng nhỏ tỉnh giấc.
Những giọt mưa li ti lất phất thấm nhẹ xuống mặt đất. Khi làn nước mưa thấm đến thân mình, đám măng non uống nước mưa thật no. Sau đó, chúng cựa quậy, cựa quậy rồi dùng sức đâm xuyên lên mặt đất.
Có một chú Măng non súc lực khỏe mạnh, thân hình mập mạp, tròn trịa. Chú mặc rất nhiều lớp áo. Măng non lớn rất nhanh, nhưng khi chuẩn bị vươn lên khỏi mặt đất thì chú cảm thấy như có cái gì đó đang cản mình lại.
Một bạn Giun đất trườn qua, nói :
Măng non ơi! Có một hòn đá to phía trên đầu bạn đấy!
- Thế à? Tớ biết làm thế nào bây giờ?
Giun đất đáp:
- Bạn thử tìm một lối khác để vươn lên mặt đất xem sao.
Măng non bắt đầu tìm đường bên cạnh hòn đá để đâm xuyên lên khỏi mặt đất. Nó lấy hết sức mình nhích lên phía trước, song càng nhích, nó càng mệt...Măng non nản quá.


Tre mẹ biết vậy, liền động viên Măng non:
- Con của mẹ! Hãy dũng cảm lên! Gặp khó khăn thì phải tìm cách vượt qua con ạ!
Măng non cố suy nghĩ, cuối cùng, chú tìm ra được một cách. Chú chuyển mình men theo mạch nước mưa thấm xuống. Lối đó đất mềm và trơn hơn. Thế là chú cố sức nhích lên.
- A! Xuyên qua mặt đất rồi. măng non hít thật sâu luồng không khí trong lành, lòng vui phơi phới.
Một bạn Chim Sẻ bay tới nhảy trên mặt đất tìm mồi. Thấy Măng non từ khe đất nhú lên, Chim Sẻ khâm phục nói:
- Măng non ơi, bạn giỏi quá!
Măng non cảm thấy thật vui và tự hào. Măng non cùng với các bạn khác được ông mặt trời chiếu sáng và lớn lên mạnh mẽ. Từ búp Măng non, chú đã trở thành cây tre nhỏ giống như mẹ. Những cây tre nhỏ sẽ hợp thành một rừng tre mới.
(Mẹ kể bé nghe, tập 1, NXB Trẻ, 1999)

 

Chiếc đầu máy xe lửa tốt bụng

 
Một chiếc đầu máy xe lửa đang chạy trên đường ray, kéo theo bốn toa tàu chất đầy những món quà năm mới dành cho các em nhỏ. Toa tàu thứ nhất chở thú nhồi bông: Những chú hươu cao cổ, những chú gấu mập tròn... Toa tàu thứ hai chất đầy búp bê, trong đó có một cô búp bê lớn và một chú hề vui tính. Toa tàu thứ ba chở các đồ chơi như xe ôtô, máy bay... Còn toa tàu thứ tư chứa đầy những món ăn hấp dẫn: Nào là những quả táo đỏ tươi, những quả cam vàng ửng, sữa tươi, kem và đủ loại bánh kẹo.
Chiếc đầu máy đang chuyển những thứ đó đến cho các cô bé, cậu bé trong thành phố ở phía bên kia dãy núi. Đang chạy, bỗng dưng chiếc đầu máy bị hỏng. Thế là cả đoàn tàu bị kẹt lại giữa đường. Làm thế nào để mang các món quà đến cho các cô bé, cậu bé ở bên kia dãy núi?
Đúng lúc đó, ở một đường ray bên cạnh có một đầu máy sáng loáng, mạnh mẽ, kéo theo một đoàn tàu xình xịch chạy tới. Chú hề vui tính, cô búp bê và các con thú đồ chơi đồng thanh kêu gọi, nhờ giúp đỡ. Nhưng chiếc đầu máy sáng loáng khinh khỉnh trả lời:
- Ta là một đầu máy mới và hiện đại, ta kéo theo một đoàn tàu sang trọng, ta không thể kéo các toa tàu cũ kỹ của các người được.
Nói rồi, chiếc đầu máy lại kéo đoàn tàu đó chạy tiếp.

  
Cô búp bê và các con thú nhồi bông đều rất buồn bã. Bỗng chú hề reo lên:
- Có một đoàn tàu khác đang đến kìa!
Chú hề vẫy cờ hiệu cho đoàn tàu dừng lại. Chiếc đầu máy nói:
- Tôi đang rất vội nên không có thời gian giúp bạn đâu!
Nói rồi chiếc đầu máy lại vội vã kéo đoàn tàu lăn bánh.
Một lát sau, lại có một chiếc đầu máy khác từ từ đi tới. Chiếc đầu máy đó dừng lại và trả lời một cánh mệt nhọc:
- Tôi đã làm việc bao nhiêu năm qua, tôi đã mệt mỏi quá rồi. Tôi không thể kéo các toa tàu qua núi được đâu... không thể được...
Các đồ chơi đang hết sức thất vọng thì bỗng có một chiếc đầu máy xe lửa nhỏ màu xanh từ từ đi tới. Chú hề nói với chiếc đầu máy xe lửa nhỏ màu xanh:
- Đầu máy của chúng tôi đã bị hỏng, trong khi các bạn nhỏ ở bên kia ngọn núi đang mong chờ chúng tôi. Bạn hãy kéo các toa tàu chở đồ chơi giúp chúng tôi nhé!
Chiếc đầu máy nhỏ lưỡng lự:
- Tôi chưa bao giờ đi qua ngọn núi này nhưng tôi sẽ cố gắng giúp các bạn.
Chiếc đầu máy nhỏ màu xanh tự nối mình vào các toa tàu rồi gắng sức kéo. Các toa tàu chuyển động chầm chậm rồi nhanh dần. Đoàn tàu leo lên đỉnh núi rồi xuống dốc. Họ vượt qua thung lũng và đã nhìn thấy thành phố ở đằng xa. Cô búp bê, chú hề vui tính và các con thú nhồi bông cùng nói:
- Cảm ơn bạn đầu máy nhỏ tốt bụng. Nhờ có bạn chúng tôi đã đến được với các cô bé, cậu bé trong thành phố. Chiếc đầu máy nhỏ màu xanh cười. Nó rất sung sướng vì đây là lần đầu tiên nó vượt qua được dãy núi và hơn thế nữa, nó đã làm một việc tốt giúp ích cho mọi người.
(Phỏng dịch theo truyện nước ngoài)

Heo con hiếu thảo









Mèo con và quyển sách

 Mèo con ngồi bên một hốc cây, trên tay chú là quyển sách tập tô rất mới, rất đẹp. Mèo con ngắm nghía một lúc rồi “soạt! soạt!”, chú ta xé quyển sách.
Thấy vậy, bác Gà trống đang kiếm mồi gần đó liền hỏi:
- Cháu làm gì thế?
- Dạ cháu xé sách để gấp đồ chơi đấy ạ! – Mèo con trả lời.
Rồi Mèo con hớn hở ngắm những con vật vừa gấp của mình. Còn bác Gà Trống thì nghiêm mặt nhắc:
- Vậy là cháu đã làm hỏng quyển sách rồi đó! Phải biết giữ gìn sách vở chứ!
Mèo con cầm đồ chơi chạy đi. Vừa đi chú ta vừa lẩm bẩm: "Có thế mà bác Gà Trống cũng mắng. Mình xé quyển sách thì có gì ghê gớm đâu?”. Bác Gà Trống nghe thấy những lời đó liền nói với theo: "Đúng là một chú Mèo không biết nghe lời, hư quá!”.
Tối hôm đó, nằm trên giường. Mèo Con cứ thắc mắc mãi: “Mình chẳng làm điều gì xấu cả. Vì sao bác Gà Trống lại bảo mình hư nhỉ?”. Rồi chú ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ. Mèo con thấy những bức tranh và chữ cái quen thuộc của quyển sách hiện ra. Ai cũng trách móc chú và bảo lần sau không làm bạn với chú nữa.
Tỉnh dậy, Mèo Con vội tìm những mảnh giấy rách đem dán lại. Chú đưa cho bác Gà Trống xem:
- Bác Gà Trống ơi! Cháu đã dán lại quyển sách rồi này!
Bác Gà Trống nhìn quyển sách tỏ vẻ rất ngạc nhiên rồi lắc đầu chán nản. Thì ra Mèo Con đã dán nhầm lung tung, trang nọ lẫn trang kia, mảnh nọ chồng lên mảnh kia. Rồi bác Gà Trống chậm rãi bảo:
- Sách vở là người là bạn tốt, luôn mang đến cho chúng ta nhiều điều bổ ích. Nếu lỡ tay làm rách thì chớ có dán lại ẩu như thế này nhé!
Mèo Con ngượng nghịu nhìn bác Gà Trống khẽ nói:
- Vâng ạ! Cháu hiểu rồi ạ!
Từ đó, Mèo Con không xé sách nữa mà học xong, chú lại cất đi cẩn thận.
 

Ai đáng khen nhiều hơn

Ở một nhà kia có hai anh em thỏ xám sống cùng mẹ. Bố đi làm việc xa nên cậu nào cũng tỏ ra là đứa con biết thương mẹ nhất và đáng khen nhiều nhất. Thỏ anh biết mình lớn hơn nên lúc nào cũng nhường nhịn em. Song thỏ em thì ngược lại, thỏ em thích mình ngoan hơn anh, được mẹ khen mình nhiều hơn anh. Biết được chuyện đó, một hôm thỏ mẹ bảo hai anh em:
- Buổi nay các con được nghỉ học. Thỏ anh lên rừng hái cho mẹ mười chiếc nấm hương, thỏ em thì ra đồng cỏ bứt cho mẹ mười bông hoa đồng tiền thật đẹp. Đường hơi xa, các con đi phải cẩn thận đấy nhé, đừng có rong chơi, la cà ở đâu đấy.
Hai anh em vâng lời, hăng hái đi ngay, thỏ em hăm hở chạy một mạch ra đồng cỏ. Cậu ta mải miết đến nỗi không nhìn ngắm gì, không để ý đến việc gì ở xung quanh. Tới nơi, thỏ em chưa vội hái ngay những bông hoa vừa trông thấy. Cậu ta đi vòng một lượt, chọn khóm đẹp nhất, bông rực rỡ nhất mới bứt mang về. Ra khỏi cánh đồng, thỏ em chạy một hơi ào vào nhà ríu rít:
- Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con mang được hoa đẹp về rồi đây này! Mẹ khen con đi!
Thỏ mẹ đón lấy bó hoa, xuýt xoa:
- Hoa đẹp lắm! Con của mẹ ngoan quá!
Thỏ em hớn hở:
- Con không la cà một tí nào ở dọc đường đâu đấy mẹ ạ!
Thỏ mẹ nhìn con âu yếm:
- Thế trên đường đi, con có gặp ai, có thấy gì không con?
Thỏ con nhanh nhẩu:
- Có, có mẹ ạ. Con thấy sóc, em bé con nhà bác sóc vàng, đứng khóc bên gốc ổi, em ý hư nhỉ mẹ nhỉ?
- Thế con có hỏi vì sao em khóc không con?
- Không mẹ ạ. Con sợ mẹ ở nhà mong.
- Thế còn đến lúc trở về thì sao?
- Lúc về á! Lúc về con gặp nhím. Nhím cứ đòi xin một bông hoa của con ý.
- Thế con có cho nhím không?
- Không đâu! Con không cho đâu mẹ ạ. Con hái đúng mười bông mang về cho mẹ thôi.
Thỏ mẹ nghe xong không hỏi gì thêm.
 
Hai mẹ con chờ rất lâu mới thấy thỏ anh về. Chiếc giỏ đẹp đeo bên sườn thỏ anh đầy những nấm hương và mộc nhĩ. Thỏ anh vừa chào mẹ, vừa bốc từ trong túi áo ra từng nắm hạt dẻ đưa cho thỏ em.
- Em thích ăn hạt dẻ, anh mang về cho đây này.
Thỏ mẹ hỏi thỏ anh:
- Sao con hái nhiều thế?
Thỏ anh tươi cười:
- Cũng một công đi, con hái nhiều để dành lần sau có cần đến, mẹ đỡ phải vào rừng.
Thỏ mẹ lại hỏi:
- Sao con đi lâu thế hả con?
Thỏ anh thưa:
- Thưa mẹ, trên đường về con còn phải đợi cô gà hoa mơ.
- Thế cô gà hoa mơ làm sao hả con?
- Dạ, cô gà hoa mơ dẫn đàn con đi ăn bị lạc mất một đứa. Cô tìm nháo nhác cả lên. Con phải dừng lại để giúp cô tìm cậu gà nhiếp bị lạc. Tìm thấy rồi, con lại vừa đi vừa đợi cô dắt lũ trẻ cùng về, kẻo lại bị lạc lần nữa. Vì vậy, con đã về chậm mẹ ạ!
Nghe thỏ anh nói xong, thỏ mẹ mỉm cười gật đầu, gọi cả hai anh em đến và nói:
- Các con của mẹ, các con rất đáng khen vì đã biết vâng lời mẹ. Nhưng thỏ anh đáng khen nhiều hơn. Thỏ em luôn luôn nghĩ đến mẹ là đúng rồi. Song thỏ anh ngoài mẹ ra còn biết nghĩ đến người khác nữa, còn biết hái nấm này, mộc nhĩ này, và mang quà cho em, giúp gà mẹ lúc khó khăn. Thỏ em ạ, con hãy làm những việc tốt không phải để được khen. Và trước hết là vì niềm vui được làm những công việc giúp ích cho người khác con nhé.
Thỏ em hiểu ra, bẽn lẽn nói:
- Thưa mẹ,vâng ạ!
 

Ai cho trái ngọt

Một cô bé dạo chơi trên đường làng. Thấy bên hàng rào có mấy quả dâu chín mọng, cô bé hái và ăn thật ngon lành.
- Cảm ơn bạn dâu nhé, bạn đã cho tôi mấy quả chín ngọt tuyệt.
- Sao bạn không cảm ơn tôi? – Một giọng nói khe khẽ cất lên.
- Ôi! Ai đấy? – Cô bé hoảng sợ.
- Tôi là nước, hàng ngày tôi tưới cho cây dâu để dâu lớn lên tươi tốt.
- Bạn cũng quên cảm ơn tôi đấy! – Một giọng nói ồm ồm vang lên.
- Ai mà nói ồm ồm thế? – Cô bé ngạc nhiên hỏi.
- Tôi là đất, tôi nuôi cây dâu để dâu cho quả ngọt.
- Cô bé ơi, cô còn quên cảm ơn tôi nữa – Giọng ai đó lanh lảnh vang lên.
- Nhưng bạn là ai chứ? – Cô bé hỏi:
- Tôi là tia nắng. Tôi sưởi ấm cho cây dâu để dâu cho quả chín mọng.
- Cảm ơn tất cả các bạn, bạn nước, bạn đất, bạn mặt trời vì các bạn đã cho tôi những trái dâu ngon tuyệt – Cô bé vui vẻ nói rồi chạy về nhà.
Còn nuớc, đát và mặt trời lại tiếp tục làm việc của mình để mang đến cho mọi người những trái cây chín ngọt. Những ngừơi bạn cần cù và tốt bụng ấy còn mang đến cho chúng mình  những gì nữa, các bé có biết không nào?

Bài học trong rừng

Buổi sáng, nhím con theo mẹ đi tìm nấm.
Hai mẹ con đi vào một khu rừng cây cối xanh tươi. Nhím con xách chiếc làn nhỏ chạy tung tăng. Lúc thì nhím con chạy phía trước, lúc thì lùi lại phía sau, lúc thì rung cho cây sim rụng đầy trái chín, khi thì lại chui vào một bụi mâm xôi dày những chùm quả ngọt. Trong khi nhím mẹ cần mẫn nhặt nấm thì nhím con chỉ mải chơi. Giỏ nấm của nhím mẹ đã gần đầy mà chiếc làn của nhím con vẫn chỉ có mấy quả sim chín và vài bông hoa rừng héo quắt.
Giữa lúc nhím con đang định gặm một ngọn măng vừa nhú lên khỏi mặt đất thì nghe "hộc” một tiếng và ai đó quát to:
- Thằng nhóc kia! Ai cho mày xâm phạm vào khu rừng của tao hả!
Nhím con giật mình hốt hoảng nhìn lên. Một lão lợn rừng lông lù xù dựng ngược trông rất bẩn thỉu đang trợn mắt đứng ngay trước mặt.
- Cháu… cháu…
Nhím con lắp bắp và sợ hãi lùi lại. Lão lợn rừng nhe nanh gầm gừ tiến đến. Nhím con run cầm cập gọi to: "Mẹ ơi! Cứu… cứu… con…”. Lão lợn rừng cào cào hai chân trước xuống đất rồi hung hăng phóng đến. Tiếng chân của lão phầm phập. Tiếng cành cây khô gẫy răng rắc. Nhím con sợ quá ôm mặt nhắm mắt lại ngã lăn ra đất. Chợt nhím con nghe tiếng lợn kêu "eng éc”. Nó mở mắt ra nhìn. Phía trước mặt nó là nhím mẹ đang xù lông tua tủa như chông che chở cho con. Lão lợn rừng hung hăng lao ngay vào những chiếc lông nhím nhọn hoắt. Lão đau đớn rú lên thảm thiết rồi quay đầu chạy mất. Nhím con lúc này mới hoàn hồn.
Nhặt những chiếc nấm bị rơi ra bỏ vào giỏ, nhím mẹ dặn con:
- Đừng chạy lung tung và nhớ luôn đi gần mẹ nhé!
- Vâng ạ!
Nhím con đáp và ngước đôi mắt trong veo nhìn mẹ vẻ khâm phục. Nó không ngờ lão lợn rừng to lớn hung dữ thế mà phải thua mẹ. Mẹ thật là dũng cảm. Mẹ thật là vĩ đại. Nhím con nghĩ. Thấy vui quá, nhím con líu lo hát bài hát "Buổi sáng trong rừng”. Trong khi đó nhím mẹ vẫn cặm cụi nhặt nấm.
Chợt lại có tiếng nhím con kêu oai oái: "Mẹ ơi! Đau quá, mẹ ơi!”. Nhím mẹ vội chạy đến. Nhím con ngồi bệt xuống đất giơ chân lên giẫy giụa. Nhím mẹ nhìn kỹ, trong kẽ chân của nhím con có những chú kiến lửa đang ra sức dùng gươm giáo đâm chém loạn xạ.
Thì ra, giữa lúc đang vui vì mẹ vừa đánh bại lão lợn rừng to lớn thì nhím con chợt nhìn thấy mấy con kiến lửa bé tí đang làm tổ. "A! Mấy thằng nhóc con…” - Nhím con nghĩ vậy và giơ chân đạp mạnh vào tổ kiến. Bị phá tổ, đội quân xung kích trong đàn kiến lửa lập tức cầm gươm giáo xông lên ngay.
Vừa gỡ những chú kiến đang tức giận ra khỏi bàn chân của nhím con, nhím mẹ vừa nói:
- Con phải nhớ là ở đời, đừng thấy những kẻ to lớn mà vội nghĩ mình là nhỏ bé, yếu đuối, buông xuôi, khuất phục. Nhưng cũng đừng nhìn những người nhỏ bé mà cho rằng mình to lớn, mạnh hơn rồi kiêu ngạo lên mặt hống hách coi thường họ con ạ!
Nhím con vừa xoa xoa những chỗ đau vừa lí nhí đáp:
- Vâng… vâng! Con… con đã hiểu rồi mẹ ạ!
Buổi đi hái nấm trong rừng đã cho nhím con một bài học thật là thấm thía và bổ ích như thế đấy.


Bạn mới

Bạn mới đến trường
Hãy còn nhút nhát
Em dạy bạn hát
Rủ bạn cùng chơi
Cô thấy cô cười
Cô khen đoàn kết


Chi chi chành chành

Chi chi chành chành
Cái đanh thổi lửa
Con ngựa đứt cương
Ba vương ngũ đế
cóc dế đi tìm
Ù à ù ập
Đóng sập cửa vào

Em vẽ

Em vẽ con gà trống 
Mào đỏ tươi 
Em vẽ 
Con mèo lười 
Nằm sưởi nắng 
Em vẽ 
Đôi bướm trắng 
Bay tung tăng 
Em vẽ 
Bác mặt trăng 
Tỏa ánh sáng 
Em vẽ 
Cánh đồng lúa 
Ngát hương thơm 
Em vẽ 
Nhiều mái trường 
Tươi ngói đỏ.

Ai gọi đó

Cốc cốc cốc
Ai gọi đó
Tôi là thỏ
Nếu là thỏ
Cho xem tai 

Cốc cốc cốc
Ai gọi đó
Tôi là nai
Nếu là nai
Cho xem gạc 

Cốc cốc cốc
Ai gọi đó
Tôi là gió
Nếu là gió
Xin mời vào
Kiễng chân cao
Vào cửa giữa
Cùng soạn sửa
Đón trăng lên
Quạt mát thêm
Hơi biển cả
Reo hoa lá 
Đẩy buồm thuyền
Đi khắp miền
Làm việc tốt.

Cất đồ chơi

Bạn ơi hết giờ rồi
Nhanh tay cất đồ chơi
Nhẹ tay thôi bạn nhé
Cất đồ chơi đi nào!

Xe chữa cháy

Mình đỏ như lửa
Bụng chứa nước đầy
Tôi chạy như bay
Hét vang đường phố

Nhà nào có lửa
Tôi dập liền tay
Ai gọi chữa cháy
Có ngay có ngay



Bé tập rửa mặt

Một tay chẳng làm được
Bé phải lau hai tay
Bắt đầu từ mắt này
Lau từ trong ra nhé


Nhích khăn lên trán bé
Lau từ mũi xuống đi
Sau đó đến cái gì
Cái miệng xinh của bé


Cô cất giọng nhỏ nhẹ
Làm thế nào nữa đây
Bé gấp đôi khăn ngay
Lau hai bên má đỏ


Gấp đôi một lần nữa
Lau cái cổ, cái cằm
Mắt bé nhìn chăm chăm
Kìa cô khen bé giỏi

Bạn mới

Bạn mới đến trường
Hãy còn nhút nhát
Em dạy bạn hát
Rủ bạn cùng chơi
Cô thấy cô cười
Cô khen bạn tốt

Em lên bốn

Em lên bốn 
Đã lớn rồi
Em không vòi
Không quấy nữa
Em tắm rửa
Chẳng vầy lâu
Mẹ đi đâu
Em không khóc
Giờ tan học
Em về nhà
Không la cà
Chơi ngoài phố

Ông mặt trời

Ông mặt trời óng ánh
Toả sáng hai mẹ con
Bóng con cùng bóng mẹ
Dắt nhau đi trên đường 


Ông nhíu mắt nhìn em
Em nhíu mắt nhìn ông.
Ông ở trên ấy nhé
Cháu ở dưới này thôi


Hai ông cháu cùng cười 
Mẹ cười đi bên cạnh
Ông mặt trời óng anh....

Chú bò tìm bạn

Mặt trời rúc bụi tre
Buổi chiều hè nghe mát
Bò ra sông uống nước
Thấy bóng mình ngỡ ai
Bò chào "kìa Anh bạn"
Lại gặp anh ở đây
Nước đang nằm nhìn mây
Nghe bò cười toét miệng
Bóng bò chợt tan biến
Bò tưởng bạn đi đâu
Cứ ngoái trước nhìn sau
ập ò tìm gọi mãi



Thỏ bông bị ốm

Thỏ Bông bị ốm
Miệng cứ suýt xoa
Chốc chốc lại la
Mẹ ơi, đau quá!

Thỏ mẹ vội vã
Bế Bông trên tay
Đến bệnh viện ngay
Nhờ bác sỹ khám.

Bác sỹ sờ nắn
Hỏi: Đau chỗ nào?
Thỏ Bông thều thào:
"Đau quanh chỗ rốn!"

Bác sỹ từ tốn:
Ăn uống gì nào?
Thỏ Bông thều thào:
Ăn me với sấu

Uống nước chưa nấu
Múc ở ngoài ao
Bụng sôi ào ào
Ruột đau như cắt!

Bác sỹ gật gật
Đặt chiếc ống nghe
nghe xong liền ghi:
Đau vì ăn bậy!

Mười chú gà con

Mười quả trứng tròn
Mẹ gà ấp ủ 
Mười chú gà con
Hôm nay ra đủ
Lòng trắng, lòng đỏ
Thành mỏ, thành chân
Cái mỏ tí hon
Đôi chân bé xíu
Lông vàng mát dịu, 
Mắt đen sáng ngời

Ơi chú gà ơi,
Ta yêu chú lắm,

VƯỜN EM

Vườn em có một luống khoai
Có hàng chuối mật với hai luống cà
Em trồng thêm một cây na
Lá xanh vẫy gọi như là gọi chim…

Những đêm lấp ló trăng lên
Vườn em dậy tiếng dịu hiền gần xa
Em nhìn vẫn thấy cây na
Lá xanh vẫy gọi như là gọi trăng...
(TĐK)

Làm anh

Làm anh khó đấy
Phải đâu chuyện đùa
Với em gái bé
Phải người lớn cơ

Khi em bé khóc
Anh phải dỗ dành
Nếu em bé ngã
Anh nâng dịu dàng

Mẹ cho quà bánh
Chia em phần hơn
Có đồ chơi đẹp
Cũng nhường em luôn

Làm anh thật khó
Nhưng mà thật vui
Ai yêu em bé
Thì làm được thôi.

MẸ VÀ CÔ

Buổi sáng bé chào mẹ
Chạy đến ôm cổ cô
Buổi chiều bé chào cô,
Rồi sà vào lòng mẹ
Mặt trời mọc rồi lặn
Trên đôi chân lon ton
Hai chân trời của con
Là mẹ và cô giáo.
(Trần Quốc Toản)

NẶN ĐỒ CHƠI

Bên thềm gió mát
Bé nặn đồ chơi
Mèo nằm vẫy đuôi
Tròn xoe đôi mắt
Đây là quả thị
Đây là quả na
Quả này cho bà 
Quả này cho chị
Quả này cho anh

Còn đây thằng chuột
Tặng riêng chú mèo
Mèo ta thích chí
Vểnh râu meo meo.
(Trần Đăng Khoa)

AI DẬY SỚM

Ai dậy sớm
Bước ra vườn
Hoa ngát hương
Đang chờ đón

Ai dậy sớm
Đi ra đồng
Cả vừng đông
Đang chờ đón

Ai dậy sớm
Chạy lên đồi
Cả đất trời
Đang chờ đón
(Võ Quảng)

Tình Bạn

Hôm nay đến lớp
Thấy vắng Thỏ nâu
các bạn hỏi nhau
Thỏ đi đâu thế ?
Gấu liền vội kể
Thỏ bị ốm rồi
Nào các bạn ơi
Đi thăm thỏ nhé
Gấu tôi mua khế
Khế ngọt lại thanh
Mèo tôi mua chanh
Đánh đường mát ngọt
Hươu mua sữa bột
Nai sữa đậu nành
Chúc bạn khỏe nhanh
Cùng nhau đến lớp
Học tập thật tốt
Xứng đáng trò ngoan
Trò giỏi kết đoàn
Xứng tình bè bạn

Chùm quả ngọt

Rung rinh chùm quả mùa xuân
Nhìn xa thì ấm, nhìn gần thì no
Quả nào quả ấy tròn vo
       Cành la, cành bổng thơm tho khắp vườn
Tay ông năm ấy trồng ươm
Bây giờ cháu hái quả thơm biếu bà

                                          Tạ Hữu Nguyên

Cây dây leo

Cây dây leo
Bé tí teo
Ở trong nhà
Lại bò ra
Ngoài cửa sổ
Và nghểnh cổ
Lên trời cao
Hỏi vì sao?
Cây trả lời:
- Ra ngoài trời
Cho dễ thở
Ngắm nắng gió
Gội mưa rào
Cây mới cao
Hoa mới đẹp 

Thỏ con ăn gì

Vào một buổi sáng mùa xuân, Thỏ con đi lang thang trong rừng. Thỏ đi mãi, đi mãi mà chẳng tìm được cái gì để ăn.
Thỏ gặp Gà Trống đang mổ thóc. Gà Trống mời: “Bạn Thỏ ơi, tôi có nhiều thóc vàng, bạn hãy ăn cùng tôi”
Thỏ con nói: “Cám ơn bạn, nhưng tôi không ăn được thóc vàng”.
Thỏ lại đi tiếp. Trên đường đi, Thỏ gặp Mèo đang ăn cá
Mèo vui vẻ mời Thỏ: “Thỏ ơi, mời bạn ăn cá cùng tôi”.
Thỏ nói: “Cám ơn Mèo con nhé, tôi không ăn được cá đâu”
Thỏ lại tiếp tục bước đi, những bước đi nặng nề vì mệt và đói. Mệt quá, Thỏ con ngồi nghỉ dưới gốc cây và bật khóc: Hu, hu …
Vừa lúc đó Dê con xách làn rau đi qua. Dê mời Thỏ con hai củ cà rốt. Thỏ con mừng rỡ cám ơn Dê con và chú ăn cà rốt một cách ngon lành